Mộng Chiều Xuân was indeed composed in 1954 by the Vietnamese composer Ngọc Bích. The song was written during the post-war period in Vietnam and became very popular because of its nostalgic and poetic tone. It captures the longing for peace and the beauty of spring, which was symbolic of hope and renewal after the hardships of the war. The melody and lyrics are deeply evocative, and the song remains a beloved piece of Vietnamese music to this day.
Ngọc Bích, born Nguyễn Ngọc Bích in 1924 in Hanoi, Vietnam, was a prominent Vietnamese composer and musician. From a young age, he exhibited a remarkable talent for music, which was nurtured by his father, Nguyễn Huy Bằng, a veterinarian skilled in traditional Vietnamese instruments like the đàn bầu, tỳ bà, and tam thập lục. At the age of 10, Ngọc Bích began formal music education under thầy Nguyễn Văn Thông, alongside peers such as Đỗ Thế Phiệt and Nguyễn Hiền. He later received guidance in composition from nhạc sĩ Nguyễn Thiện Tơ.
In 1942, while in his second year at the prestigious Bưởi School, Ngọc Bích chose to leave academia to pursue a full-time career in music. He joined the band at Takara, the first live-music dance hall in Hanoi, located in the Khâm Thiên area. By 1943, he expanded his horizons by performing in Kunming, China, with a prominent band entertaining Allied forces.
During the First Indochina War, Ngọc Bích was active in the resistance against French colonial forces in Liên Khu 3, collaborating with fellow musicians like Nguyễn Hiền. This period marked a prolific phase in his songwriting, producing notable works such as "Khúc Nhạc Chiều Mơ," "Thiếu Nữ Trên Mây Ngàn" (also known as "Bông Hoa Rừng"), "Lời Hẹn Xưa," "Con Đò Đưa Xác," "Thuở Trăng Về," "Đêm Trăng Xưa," "Bến Đàn Xuân," "Đôi Chim Giang Hồ," and "Dưới Trăng Thề." His compositions, often infused with jazz elements like swing and blues, resonated with the youth of Hanoi and were frequently broadcast on Radio Hanoi, especially through the voice of singer Tâm Vấn.
In 1954, amidst the mass migration following the Geneva Accords, Ngọc Bích relocated to Saigon. There, he continued his musical endeavors, working in various venues and eventually joining the military to serve at the Radio of the Republic of Vietnam Armed Forces. He remained an influential figure in the South Vietnamese music scene, contributing to radio stations like Pháp Á and Sài Gòn, and performing in nightclubs and grand musical shows.
After the fall of Saigon in 1975, Ngọc Bích resettled in Southern California, USA. In the United States, he joined the AVT band, led by nhạc sĩ Lữ Liên, and participated in the Gió Nam theater group, performing internationally, including in Europe. In 1988, he co-founded the Saigon Band with musicians like Nguyễn Hiền and Nguyễn Lưu, aiming to revitalize Vietnamese music abroad.
Ngọc Bích passed away on October 15, 2001, in Southern California, leaving behind a rich legacy of compositions that continue to be celebrated in Vietnamese music.
Mộng Chiều Xuân thực sự được sáng tác vào năm 1954 bởi nhạc sĩ Ngọc Bích. Bài hát được viết trong thời kỳ hậu chiến ở Việt Nam và trở nên rất phổ biến nhờ giai điệu hoài niệm và lời ca đầy chất thơ. Bài hát khắc họa nỗi khát khao hòa bình và vẻ đẹp của mùa xuân, biểu tượng cho hy vọng và sự đổi mới sau những gian khổ của chiến tranh. Giai điệu và lời ca sâu lắng đã làm cho bài hát trở thành một tác phẩm âm nhạc Việt Nam được yêu thích cho đến ngày nay.
Ngọc Bích, tên khai sinh là Nguyễn Ngọc Bích, sinh năm 1924 tại Hà Nội, Việt Nam, là một nhạc sĩ và nghệ sĩ tài năng. Từ nhỏ, ông đã bộc lộ năng khiếu âm nhạc đặc biệt và được cha mình, ông Nguyễn Huy Bằng, một bác sĩ thú y nhưng rất giỏi các nhạc cụ truyền thống Việt Nam như đàn bầu, tỳ bà, và tam thập lục, khuyến khích và dạy dỗ. Năm 10 tuổi, Ngọc Bích bắt đầu học nhạc chính quy với thầy Nguyễn Văn Thông, cùng các bạn học như Đỗ Thế Phiệt và Nguyễn Hiền. Sau này, ông còn được nhạc sĩ Nguyễn Thiện Tơ hướng dẫn thêm về sáng tác.
Năm 1942, khi đang học năm thứ hai tại trường Bưởi danh tiếng, Ngọc Bích quyết định rời trường để theo đuổi sự nghiệp âm nhạc toàn thời gian. Ông gia nhập ban nhạc tại Takara, vũ trường có nhạc sống đầu tiên ở Hà Nội, nằm ở khu vực Khâm Thiên. Đến năm 1943, ông mở rộng hoạt động bằng cách biểu diễn tại Côn Minh, Trung Quốc, cùng một ban nhạc nổi tiếng phục vụ lực lượng Đồng Minh.
Trong thời kỳ Kháng chiến chống Pháp, Ngọc Bích hoạt động trong khu Liên Khu 3, tham gia kháng chiến và hợp tác với các nhạc sĩ như Nguyễn Hiền. Đây là giai đoạn ông sáng tác nhiều bài hát nổi tiếng, bao gồm: "Khúc Nhạc Chiều Mơ," "Thiếu Nữ Trên Mây Ngàn" (còn gọi là "Bông Hoa Rừng"), "Lời Hẹn Xưa," "Con Đò Đưa Xác," "Thuở Trăng Về," "Đêm Trăng Xưa," "Bến Đàn Xuân," "Đôi Chim Giang Hồ," và "Dưới Trăng Thề." Các sáng tác của ông, thường mang phong cách nhạc jazz như swing và blues, rất được giới trẻ Hà Nội yêu thích và thường xuyên được phát trên Đài Phát thanh Hà Nội qua giọng ca của ca sĩ Tâm Vấn.
Năm 1954, trước làn sóng di cư lớn sau Hiệp định Genève, Ngọc Bích chuyển vào Sài Gòn. Tại đây, ông tiếp tục sự nghiệp âm nhạc, làm việc tại nhiều địa điểm và tham gia quân đội, phục vụ tại Đài Phát thanh Quân đội Việt Nam Cộng hòa. Ông là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong nền âm nhạc miền Nam, góp mặt trên các đài phát thanh như Pháp Á và Sài Gòn, biểu diễn tại các phòng trà và các chương trình âm nhạc lớn.
Sau sự kiện 30/4/1975, Ngọc Bích định cư tại Nam California, Hoa Kỳ. Tại đây, ông tham gia ban nhạc AVT do nhạc sĩ Lữ Liên dẫn dắt, đồng thời góp mặt trong nhóm kịch Gió Nam, biểu diễn quốc tế, bao gồm cả ở châu Âu. Năm 1988, ông đồng sáng lập ban nhạc Saigon Band cùng các nhạc sĩ Nguyễn Hiền và Nguyễn Lưu, nhằm hồi sinh âm nhạc Việt Nam ở hải ngoại.
Ngọc Bích qua đời vào ngày 15/10/2001 tại Nam California, để lại một di sản âm nhạc phong phú, tiếp tục được yêu mến trong nền âm nhạc Việt Nam.