The Vietnamese song "Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt" (translated as "Saigon, Goodbye Forever" or "Farewell, Saigon") was composed by Nam Loc. This song is a poignant piece deeply connected to the historical and emotional landscape of Vietnam, especially in the context of the Fall of Saigon in April 1975.

Historical Context

  1. Fall of Saigon (April 30, 1975): This marked the end of the Vietnam War, with the North Vietnamese forces capturing Saigon (now HCM City). The event led to widespread upheaval, as many South Vietnamese fled the country or faced significant changes under the new regime.

  2. Mass Exodus: Following the fall, millions of Vietnamese fled, becoming part of the "boat people" diaspora. The song resonates with themes of loss, longing, and exile, reflecting the emotions of those who had to leave Saigon and their homeland.

Themes of the Song

  1. Farewell and Loss: The song captures the deep sorrow of parting from Saigon, a city that symbolizes memories, identity, and cultural pride.

  2. Nostalgia: It reflects a yearning for the Saigon of the past, with its bustling streets and vibrant life, now overshadowed by war and political change.

  3. Exile: For many in the Vietnamese diaspora, the song became an anthem of homesickness and resilience, expressing the pain of being separated from one's homeland.

Cultural Significance

  • Post-1975 Diaspora Anthem: "Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt" is often associated with the feelings of displacement and nostalgia experienced by Vietnamese refugees.

  • Prohibited in Vietnam: Due to its association with South Vietnam and its critical tone regarding the aftermath of 1975, the song was banned for a time in Vietnam. However, it remains popular among overseas Vietnamese communities.

Musical Characteristics

  • Melancholic Melody: The tune is imbued with sadness, amplifying the emotional weight of its lyrics.

  • Lyricism: The lyrics paint vivid pictures of Saigon and evoke powerful emotions of love, sorrow, and resilience.

Legacy

"Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!" continues to resonate with Vietnamese people worldwide, serving as a reminder of a tumultuous period in their history and a testament to the enduring bond many feel with their homeland, despite time and distance. It is both a personal and collective expression of love and loss for a city that remains a central part of Vietnam's cultural identity.

"Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!" was written in 1975 by the South Vietnamese composer Nam Lộc.

Nam Lộc was a prominent figure in the Vietnamese music scene, particularly among the South Vietnamese and later the diaspora community. He composed the song in the aftermath of the Fall of Saigon as a heartfelt farewell to his homeland. The song's lyrics and melody encapsulate the sorrow, anguish, and deep sense of loss felt by many South Vietnamese as they faced an uncertain future, either in exile or under the new regime.

Nam Lộc himself became a refugee and settled in the United States, where he continued to work as a songwriter, singer, and community activist, often focusing on themes related to the Vietnamese diaspora and the experiences of refugees. "Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!" remains one of his most iconic works, revered for its emotional depth and historical significance.

 

 

Bài hát Việt Nam "Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!" (dịch sang tiếng Anh là "Saigon, Goodbye Forever!" hoặc "Farewell, Saigon") được sáng tác bởi Nam Lộc. Đây là một tác phẩm đầy cảm xúc, gắn liền sâu sắc với bối cảnh lịch sử và tình cảm của Việt Nam, đặc biệt trong bối cảnh sự kiện Sài Gòn thất thủ vào tháng 4 năm 1975.

Bối Cảnh Lịch Sử

  1. Sài Gòn thất thủ (30 tháng 4, 1975): Đây là dấu mốc chấm dứt Chiến tranh Việt Nam, khi lực lượng miền Bắc chiếm được Sài Gòn (nay là Thành phố HCM). Sự kiện này dẫn đến những biến động lớn, khi nhiều người miền Nam Việt Nam phải rời bỏ quê hương hoặc đối mặt với những thay đổi sâu sắc dưới chế độ mới.

  2. Cuộc di cư lớn: Sau sự kiện Sài Gòn thất thủ, hàng triệu người Việt Nam rời bỏ đất nước, trở thành một phần của làn sóng di tản "thuyền nhân". Bài hát vang vọng những chủ đề về mất mát, khát khao và sự lưu vong, phản ánh cảm xúc của những người phải rời xa Sài Gòn và quê hương mình.

Chủ Đề Của Bài Hát

  1. Lời tạm biệt và sự mất mát: Bài hát ghi lại nỗi buồn sâu sắc khi phải rời xa Sài Gòn, một thành phố tượng trưng cho ký ức, bản sắc và niềm tự hào văn hóa.

  2. Nỗi nhớ: Bài hát thể hiện niềm khát khao về một Sài Gòn trong quá khứ, với những con phố sầm uất và cuộc sống sôi động, giờ đây đã bị chiến tranh và những thay đổi chính trị bao trùm.

  3. Lưu vong: Đối với nhiều người Việt Nam trong cộng đồng hải ngoại, bài hát trở thành một biểu tượng của nỗi nhớ quê hương và nghị lực, thể hiện nỗi đau khi bị chia cắt khỏi quê hương.

Ý Nghĩa Văn Hóa

  • Biểu tượng của cộng đồng hải ngoại sau năm 1975: "Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt" thường gắn liền với cảm giác mất mát và hoài niệm mà người tị nạn Việt Nam đã trải qua.

  • Bị cấm tại Việt Nam: Do sự liên kết với miền Nam Việt Nam và giọng điệu phê phán liên quan đến hậu quả của năm 1975, bài hát từng bị cấm tại Việt Nam. Tuy nhiên, nó vẫn phổ biến trong cộng đồng người Việt hải ngoại.

Đặc Điểm Âm Nhạc

  • Giai điệu buồn: Giai điệu thấm đẫm nỗi buồn, làm tăng thêm sức nặng cảm xúc của lời ca.

  • Tính trữ tình: Lời bài hát vẽ nên những hình ảnh sống động về Sài Gòn và gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ về tình yêu, nỗi buồn và sự kiên cường.

Di Sản

"Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt" vẫn tiếp tục vang vọng trong lòng người Việt trên toàn thế giới, là lời nhắc nhở về một giai đoạn đầy biến động trong lịch sử và là minh chứng cho mối liên kết bền chặt mà nhiều người vẫn cảm nhận với quê hương, bất chấp thời gian và khoảng cách. Đây là cả một sự thể hiện cá nhân lẫn tập thể về tình yêu và nỗi mất mát đối với một thành phố luôn là một phần quan trọng trong bản sắc văn hóa Việt Nam.

Tác Giả Của Bài Hát

"Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!" được sáng tác vào năm 1975 bởi nhạc sĩ Nam Lộc.

Nam Lộc là một nhân vật nổi bật trong nền âm nhạc miền Nam Việt Nam, đặc biệt trong cộng đồng miền Nam và sau này là cộng đồng hải ngoại. Ông sáng tác bài hát này sau sự kiện Sài Gòn thất thủ như một lời tạm biệt sâu lắng gửi đến quê hương. Lời ca và giai điệu của bài hát thể hiện nỗi buồn, sự đau đớn và cảm giác mất mát sâu sắc mà nhiều người miền Nam Việt Nam đã trải qua khi đối diện với tương lai bất định, dù là trong cảnh lưu vong hay dưới chế độ mới.

Nam Lộc sau đó cũng trở thành một người tị nạn và định cư tại Hoa Kỳ, nơi ông tiếp tục làm việc như một nhạc sĩ, ca sĩ và nhà hoạt động cộng đồng, thường tập trung vào các chủ đề liên quan đến cộng đồng người Việt hải ngoại và trải nghiệm của người tị nạn. "Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!" vẫn là một trong những tác phẩm mang tính biểu tượng nhất của ông, được yêu mến vì chiều sâu cảm xúc và ý nghĩa lịch sử.

 

Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt

Nam Lọc

Sài gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời
Sài gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời
Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi
Những nụ cười nát trên môi
Những giọt lệ ôi sầu đắng.

Sài gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường
Đưòng ngày xưa, mưa có ướt ngập lối đường về
Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên
Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng
Hay đã khóc thương cho người yêu

Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn
Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian
Kiếp tha hương, lắm đau thương, lắm chua cay
Tôi gọi tên em mãi thôi.

Sài gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về
Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề
Dù thời gian, có là một thoáng đam mê
Phố phường vạn ánh sao đêm
Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên.

 

 

Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt – English Translation & Cultural Notes

Vietnamese Lyrics

English Translation

Cultural Note

Sài Gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời

Oh Saigon, I’ve lost the one I loved in my life

Refers not only to a romantic figure but symbolically to Saigon itself—home, identity, and youth.

Sài Gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời

Oh Saigon, the wonderful days are over now

‘Wonderful days’ often recall pre-1975 Saigon, remembered as a time of peace and vibrancy.

Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi

Now all that remains are the memories living in me

‘Kỷ niệm’ (memories) reflects deep Vietnamese values of remembering the past and honoring it.

Những nụ cười nát trên môi

Smiles now shattered on the lips

Imagery of joy broken by trauma—common in postwar Vietnamese song.

Những giọt lệ ôi sầu đắng.

Tears so bitter with sorrow.

Evokes the grief of loss and exile.

Sài Gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường

Oh Saigon, does the sunlight still linger on the streets?

‘Nắng vương’ is poetic and nostalgic, a hallmark of Vietnamese lyrical expression.

Đường ngày xưa, mưa có ướt ngập lối đường về

On the old roads, does the rain still flood the path home?

Rain often symbolizes memory and the emotional path of return.

Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên

And in the autumn, do the leaves still fall in the park?

Autumn and falling leaves suggest decay and longing—a familiar poetic device.

Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng

Does that frail figure still walk with a gentle lean?

‘Bóng gầy’ personifies a lover or Saigon itself in graceful decline.

Hay đã khóc thương cho người yêu

Or is it weeping now for a lost love?

Implies mourning for both a person and a homeland.

Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn

Now I am like a wild beast, lost from its pack

A raw image of alienation, common in refugee literature.

Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian

Each day passes, each lifetime forgets time itself

Buddhist tones of life cycles and suffering.

Kiếp tha hương, lắm đau thương, lắm chua cay

The life of exile—so much pain, so much bitterness

‘Tha hương’ (living abroad) captures the bitterness of forced migration.

Tôi gọi tên em mãi thôi.

I call your name endlessly.

The ‘name’ likely symbolizes Saigon—constantly remembered and missed.

Sài Gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về

Oh Saigon, I promise I will return one day

A promise echoed by many in the diaspora longing to go home.

Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề

My love, I promise to keep this vow forever

Romantic and patriotic love are intertwined.

Dù thời gian, có là một thoáng đam mê

Even if time was only a fleeting passion

A bittersweet recognition of how quickly joy passed.

Phố phường vạn ánh sao đêm

With streets lit by a thousand stars at night

A romanticized image of old Saigon's beauty.

Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên.

Still, I will never forget.

The final vow reflects cultural reverence for memory and identity.